Pages

Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2012

Dũng Mất Hay Còn?


Tác giả : Vi Anh
Thủ Tướng Dũng, một Việt Cộng mất hay còn trong cuộc “hợp đồng tác chiến” do CS Bắc Việt cầm đầu đang diễn ra trong Hội Nghị Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng CSVN lần thứ 6, một hội nghị tổ chức sớm hơn định kỳ và dài hơn theo thông lệ.
Mới đọc câu chủ đề, ắt không khỏi có người thắc mắc, ủa sao kỳ lạ vậy. CS ở Bắc thời Chiến tranh VN Mỹ gọi là  CS Bắc Việt, và CS ở Nam, Mỹ gọi là Việt Cộng cũng là, đều là CS Việt Nam, thì hà cớ gì lại tấn công nhau. Nhưng chịu khó nhìn lại lịch sử của CS ở Việt Nam, địa phương tính đóng vai trò không nhỏ. Thời hoạt động bí mật, nếu có Bắc kỳ, Trung kỳ Cộng sản Đảng thì cũng có Nam kỳ CS Đảng. Thời cướp được chánh quyền cả nước,  sau 30 tháng 4 năm 1975, CS Bắc Việt bóp mũi Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam là con đẻ do họ tạo ra – một cách không thương tiếc.

Bóp mũi không chưa đủ, CS Bắc Việt còn đi xa hơn. Họ giải tán luôn Khu Đông Nam bộ, Tây Nam bộ của chính đảng CSVN, sáp nhập các tỉnh phía Nam, như Trà Vinh, Vĩnh Long, Bạc Liêu, Cà mau thành một, để bớt số trung ương ủy viên Đảng ở Miền Nam, hầu giành thế đa số cho trung ương ủy viên cho CS Bắc Việt.
Nam kỳ Cộng sản Đảng, Khu ủy Đông Nam bộ, Tây Nam Bộ không còn nhưng tinh thần CS Nam kỳ vẫn sống. Chính những người Nam kỳ CS  từng sống trong nền kinh tế tự do của Việt Nam Cộng Hoà nên biết giá trị của nền kinh tế thị trường. Và chính những người CS “phía Nam” này là những người chủ trương chuyển “hệ tư duy” sang kinh tế thị trường. Nhưng họ “vuốt mũi còn nể mặt” CS Bắc Việt, bằng cách giữ cái đuôi “định hướng xã hội chủ nghĩa” lòng thòng.
Hoàn cảnh lụn bại của nền kinh tế xã hội chủ nghĩa, dân ăn độn trong nước, chủ nghĩa CS đột quị ở Liên xô đã giúp cho những người Việt Cộng  “bắc tiến”. Việt Cộng khéo léo đưa Ô Nguyễn văn Linh người sanh ở Bắc Việt nhưng toàn bộ sự nghiệp CS ở Nam, ra  Hà nội làm tổng bí thư. Và phía Nhà Nước, Thủ Tướng Võ văn Kiệt gốc Vĩnh Long, thành ủy Saigon Gia Định ra làm thủ tướng chánh phủ của chế độ CS Hà nội. Sau đó là Thủ Tướng Phan văn Khải, rồi tới Nguyễn tấn Dũng đều là dân “Nam kỳ cục”, theo tiếng gọi có vẻ khinh thường của những người CS Bắc Việt quá khích.
Hai người Thủ Tướng gốc Nam tạo quyền thế cho chánh phủ, cho nhà nước nhứt, đó là Ô Kiệt hay Sáu Dân và Ô Dũng hay Ba Dũng. Theo thuật ngữ của Mỹ thời Chiến Tranh Việt Nam họ là Việt Cộng. Danh hiệu bạch thoại truyền tin hành quân của Mỹ gọi họ VC (Vi Xi).
Xét về nguồn gốc đia phương, VC có nghĩa là CS hoạt động ở Miền Nam, không “tập kết”, không “đi B” tức người Nam tập kết ra Bắc và trở lại Miền Nam công tác cho CS Bắc Việt.
Nhưng sau ngày CS Bắc Việt  cưỡng chiếm và “tiếp thu” được Việt Nam Cộng hoà, cộng sản hoá được Miền Nam, làm cho dân Miền Nam bị tàn mạc, buộc phải ăn độn khoai mì mà CS Bắc việt gọi là “sắn”, những người CS Nam kỳ cục nòi này  làm một chuyện ít ai ngờ. Họ “Bắc tiến”, tư sản hoá kinh tế, mở cửa cho đầu tư nước ngoài vào, cho Mỹ đi rồi Mỹ lại về.
Những người Việt Cộng này dám làm, dám liều mạng “làm kinh tế” một cách kinh thế. Họ làm ra tiền, chung chi, chia chát cho toàn đảng hưởng vinh hoa, phú quí, để  cán bộ, đảng viên CS Bắc Việt cũng như Việt Cộng lên đồ lớn, thắc cà vạt, đeo kiếng, theo kiểu người “trí thức” thời Tây và thành tư bản đỏ  triệu, tỷ phú Đô la thời kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa.
Thông thường ai làm ra tiền, ai có tiền, người nào nắm hầu bao người ấy có quyền đó là định luật chánh trị. Thủ Tướng Nguyễn tấn Dũng trở thành người có quyền lực nhứt nước, có thể thao túng đảng quyền, quân quyền, công quyền, cảnh quyền nhờ nhiều chân rích trong đảng Nhà Nước CSVN, kể cả người rễ là một người Mỹ gốc Việt. Và cũng vì thế có nhiều kẻ thù và cũng nhiều khuyết điểm là lẽ cố nhiên.
Trong khi đó những ngưới CS Bắc Việt nắm đảng quyền, mà không quen làm kinh tế “ Mỹ Ngụy” nên chỉ được ăn chia, cảm thấy thua sút.
Cuộc tấn công “thằng cha thủ tướng nam kỳ cục” bắt đầu thành “mặt trận” khi CS Bắc Việt, đa số trong Bộ Chánh Trị, và trong đảng móc nối được Trương tấn Sang, một “nam kỳ cục” nhưng “bẻ chỉa”, đâm ra Nam chống Nam vì muốn làm thủ tướng để “thu vén cuối đời”mà không được.
Ô Sang “tức khí , bẻ chỉa” vì là người có ở tỉnh Hậu Nghĩa, xứ  trồng khóm Bến Lức nỗi danh ngon, có ăn học thời sinh viên chống Mỹ-Thiệu, lãnh đạo TP.sg, vai vế, ngon lành hơn Ba Dũng nhiều và  “bắc tiến” trước Ba Dũng nữa. Nhưng lại  bị “điều” nằm bên Đảng, làm trưởng ban kinh tế rồi Ban Bí Thư trung ương Đảng. Trong khi Nguyễn tấn Dũng vốn là một du kích “quèn”, làm y tá, rồi làm công an lên dần được Ô Kiệt đỡ đầu ra Bắc, làm ngân hàng, phó thủ tướng rồi thủ tướng, toàn chỗ rất ngon ăn.
Ô Sang khoái cái ghế thủ tướng vừa có thực quyền lại nhiều tiền mà tranh không lại Ba Dũng trong nhiệm kỳ hai của Ba Dũng. Ô Sang phải bóp bụng chịu ẹp  nhận chức Chủ Tịch Nước có tiếng mà không có miếng. Thế là Ô Sang bẻ chỉa đi với CS Bắc Việt, “hợp đồng tác chiến” vói CS Bắc Việt, mưu hạ Ba Dũng.
Nhưng Ba Dũng “dân chơi đất mũi Cà mau ăn vào Rạch Giá” đâu phải tay vừa, có nhiều trò  rất “u minh thượng,  u minh hạ”, nhiều đòn đen, trắng, xám, vừa đà đao, vừa hồi mã thương của ngươi tay ngang khiến người biết nghề võ cũng không đoán trước được để ra miếng.
Ba Dũng quyết đấu  trước sự mất còn của mình. Nhiều dấu chỉ cho thấy Hội Nghị Trung Ương Đảng dù họp trước định kỳ, dài ngày hơn thông lệ cũng khó hạ được Ba Dũng, một du kích Việt Cộng trở thành người có quyền thế nhứt nước gần đây.
Tình hình cho thấy cuộc đấu đá đâu rồi cũng vào đấy, mọi việc sẽ “trớt quớt”,  TT Ba Dũng vẫn còn, cùng lắm là giảm một số quyền hành sau khi “trao đổi” với CS Bắc Việt trong Bộ Chánh Trị. Trong tiền lệ lịch sử thủ tướng CS chưa có thủ tướng nào bị Quốc Hội bãi nhiệm, hay bị Bộ Chánh trị hay hội nghị trung ương ủy viên nặc lịnh từ dịch còn trong thời gian nhiệm kỳ.
Việc làm tiền, rửa tiền công ra tiền tư qua các tập đoàn quốc doanh do Ba Dũng cầm đầu đều có chung chi, ăn chia, bộ chánh trị ai cũng có hưởng. Chính sách kinh tế không phải là chủ trương của riêng của thủ tướng chánh phủ mà có ý kiến của bộ chánh trị. Trung ương ủy viên được cử phụ trách chung các tập đoàn kinh tế và bộ đầu ngành đều có  sự đồng ý của bộ chánh trị rồi thủ tướng mới bổ nhiệm. Chính Thủ Tướng Phan văn Khải hơn một lần “thực thà khai báo”, là thủ tướng nhưng ông không thể kỷ luật được bộ trưởng vì là người của Bộ Chánh trị cử nhiệm.
Đảng, nhà nước, quân đội, CS Bắc Việt, Việt Cộng  đều được hưởng, phải dựa nhau mà sống, không dại gì giết con heo sữa, khui ra là chết chùm cả lũ. Chống tham nhũng là chống đảng. Tị hiềm, cá nhân, phe nhóm nhỏ hơn miếng đỉnh chung mà TT Dũng là người làm ra tiền cho tập thể đảng quyền. Cứ để “thằng thủ tướng Việt Cộng” nó làm mình ăn chia ít nhứt cũng an toàn hơn.
Một số dấu chỉ khá rõ, Tập cận Bình, người sẽ lên nắm Đảng Nhà Nước TC, quan thầy của CS Bắc Việt, đã gặp Thủ Tướng Dũng ở Nam Ninh bên Tàu rồi, đã xức dầu Nhị Thiên Đường cho Ba Dũng và dán bùa bất khả xâm phạm cho  Ba Dũng rồi.
Báo Nhân Dân, cơ quan ngôn luận của Đảng Cộng Sản Việt Nam, vào ngày Thứ Sáu 5/10 vừa qua, đã phải công khai đăng lời đính chính,  và long trọng  xin lỗi Thủ Tường Nguyễn tấn Dũng vì đã viết sai một chữ duy nhất, chữ “Thủ trưởng” bị đánh máy sai thành “Thủ tướng”, trong câu “Người đứng đầu là Thủ tướng  cần được tôn trọng, nhưng khi đã phạm lỗi, phạm tội thì phải được đối xử bình đẳng trước pháp luật và kỷ luật của Đảng thì vì sao phải nể?”

Không có nhận xét nào: